Tiểu thuyết cô ba trà

Share:

Trong thành quả điện hình ảnh của tài cô bé Ngô Thanh Vân, Cô Ba là 1 nghệ nhân may áo dài truyền thống lâu đời nức giờ đồng hồ xứ dùng Gòn. Tuy vậy với Cô ba Sài Gòn kế bên đời thật, thì cuộc sống lại không đẹp cùng toàn tài đến thế. Cài một nhan sắc khó khăn ai sánh kịp nhưng cuộc sống Cô tía Sài Gòn là 1 trong những chuỗi truân chuyên không chấm dứt với mọi giai thoại chưa tồn tại lời giải về bùa ngãi bao phủ cô.

Bạn đang đọc: Tiểu thuyết cô ba trà

*

Cô gái chân đất bần cùng tới hoa hậu không vương vãi miện chốn thành phố sài gòn mà vớ cả đàn ông đầy đủ say đắm

Cô cha Trà tên thật làTrần Ngọc Tràsinh năm 1906.Cô bố Tràkhi đặt chân lên đất thành phố sài gòn chỉ bắt đầu 16 tuổi, xuất thân từ nông thôn nghèo Cần Đước (Long An).Từ khi có mặt và khủng lên tính đến tuổi 16, tía Trà chỉ biết đi chân trần cùng bắt ốc, hái rau kế bên vườn, cuộc sống cơ cực, thiếu thốn thốn. Trường đoản cú khi phụ vương mất, Cô cha Trà thường xuyên phải chịu cay đắng với phần đông trận đòn roi khôn ngớt của mẹ. Tiếp đến bị mặt nội hất hủi cô ba Trà quăng quật quê lên sài thành làm fan giúp việc nuôi thân.

Nhưng cuộc sống của cô nàng 16 tuổi không phẳng phiu trôi theo mẫu kiếp làm thuê có tác dụng mướn, mà lại sớm vướng vào một thảm kịch cuộc đời ngay phần nhiều ngày đầu đời.Những biến chuyển cố trong cuộc sống thuở thiếu thời đóng góp thêm phần hình thành yêu cầu tính phương pháp của người mẫu đất phái mạnh Kỳ sau này: Coi đời lạnh lẽo như băng.

Với sắc đẹp hiếm bao gồm của mình, cô theo lần lượt "đốn ngã" hàng loạt những tay đùa hào hoa, phong phú bậc nhất, trong số đó có cả Công tử bội nghĩa Liêu nạp năng lượng chơi khét tiếng một thời của Lục tỉnh. Trong ký ức của người miền nam thời bấy giờ, è Ngọc Trà là đại mỹ nhân trăm năm tất cả một. Với dung mạo xinh đẹp, cô Ba gấp rút trở thành “Hoa khôi sài Gòn”, được mệnh danh là Étoile de Saigon (tạm dịch:Ngôi sao dùng Gòn).

Cánh báo chí, nhà văn thời ấy đang tốn biết bao nhiêu giấy mực để mô tả vẻ đẹp củaCô tía Trà. "Cô ấy đẹp mắt lắm, rất đẹp đổ tiệm xiêu đình, đài những như một bà hoàng, quần áo lụa thuộc màu, bao gồm quàng khăn voan mỏng, ngồi bên trên xe mui è cổ lượn trên phố phố sài Gòn".

Vẻ đẹp mắt đó làm mê hoặc bất kể người bầy ông nào, bao hàm các tay nghịch hào hoa khắp cả phái nam Vang, Băng Cốc.

Học trả Vương Hồng Sển, bạn cũng từng say đắm mê sắc đẹp củaBa Trà, vẫn viết trong cuốn "Sài Gòn tả pí lù" rằng:

"Những ai được quen biết hay được cô hạ cố tiếp xúc đều xem đó là niềm vinh dự để chứng minh đẳng cấp”…

Cô tía Trà – với điều tốt đẹp tiêu khiển rât bầy bà

*

Ba Tràcó một cái thú tiêu khiển rất bọn bà, đó là mê hột xoàn (kim cương), vì thế mỗi lần vua cờ tệ bạc Sáu Ngọ hoặc Hắc bạch công tử dẫn nàng tăng trưởng lầu của yêu đương xá Tax (góc Nguyễn Huệ và Lê Lợi ngày nay) hay những tới cửa hiệu Alphana Kim Thịnh, cô thanh nữ mặc sức chỉ dây kim cưng cửng nào ở trong tủ kính, thì giống hệt như rằng những tay đùa kia hồ hết gật đầu chấp nhận cái rụp, để rồi xỉa rèn rẹt các tờ giấy Cent (tờ giấy một trăm Đông Dương) ra trả nhưng không đề xuất thắc mắc.

Xem thêm: Mũ Ca Nô Hay Ca Lô - Mũ Nón Ca Lô Học Sinh

Nhưng cô cha Trà không dừng chân ở thú vui đó, cô tất cả thú vui tiêu khiển nguy hại hơn rất nhiều đó là thuốc phiện. Để rồi các chiếc nhẫn kim cương, các cái vòng ngọc thạch và những món trang sức đắt tiền được những tay chơi ưu ái khuyến mãi cũng đã bay theo sương thuốc.

Cuộc chạy trốn vì chưng bị ngải hành và dòng kết bi kịch cuối đời

*

Sau nhiều lần chơi bạc bẽo thua đậm, cô cha Trà lại quý phái Xiêm để xin ngải. Ông thầy lấy lệ cho cô tuy ko cùi nhưng lại lại cụt mất 10 ngón tay. Ông đưa cô đi lạy trước bàn thờ tổ, rồi thoát y múa trước bàn thờ. Sau đó, ông đưa mang lại cô đầy đủ số ngải quan trọng rồi cho đệ tử đi cùng cô về nước ta luyện ngải.

Hàng ngày, cô cha Trà đóng kín cửa để luyện ngải. Cô nên thoát y, ăn chay, nằm đất đủ bảy ngày bảy đêm. Từng đêm, ông thầy theo cô về vn bảo cô quỳ trước bàn tổ nhằm đọc thần chú lâm râm rồi cầm nhang vẫn cháy vẽ bùa trước mặt cô thổi cha hồi dài.

Có lầnBa Tràthú thật với vài người tâm phúc, khi thỉnh ngải và mang lại ngải xâm nhập vào cơ thể, thì ông thầy ngải xứ Xiêm La đã đưa ra rất nhiều điều răn bắt nạt rất nghiêm nhặt rằng: Đã chuộc ngải vào thân rồi thì không được gia công cho khung hình ô uế, không được nhằm cho lũ ông hành hạ và quấy rầy thân xác, không được ẩm thực ăn uống những sản phẩm thịt thà cấm kị, như giết trâu, thịt rắn, giết thịt rùa, giết thịt chó.

Và nhất là không được uống huyết tươi, không được chui qua sào quần áo, không được bước dưới rất nhiều nơi mà lại trên đầu có chất ô uế như ước tiêu, ước tiểu…

Cô phát hiển thị là mỗi lần cô bị phần lớn tay bọn ông vùi dập thân thể với đầy đủ cách theo kiểu phương Tây, thì giống như rằng cô như bị một cơn bệnh nào đó hành hạ đến bị tiêu diệt đi sống lại.

Cho phải cô lẳng lặng bỏ xứ Xiêm về bên nước, cùng toan tính một biện pháp cho ổn định thỏa: Cô lơi dần những mối tình thâu tối suốt sáng để chỉ giữ lại lại ở kề bên những ái tình lớn, tức là những người bầy ông có quyền lực và tiền của đầy đủ hơn, nhằm cung phụng cho cô thường xuyên cuộc sống.

Theo năm tháng, nhan sắccô Ba qua tuổi xuân thì cũng dần dần nhạt phai. Hồ hết công tử, đại gia trước tê theo đuổi cũng không nhiều dần với lảng tránh. Không tài giỏi liệu nào nói tới năm mất của bà.Nhưng có tin tức bà qua đời trong nghèo khổ và cô đơn một mình ở gầm cầu thang của một căn hộ cao cấp tại sử dụng Gòn, với gia tài chỉ là một trong chiếc ghế da do ba cô còn lại từ xưa.

Một cuộc sống khốn khổ thuở thiếu thốn thời, một cuộc sống đời thường như bà hoàng lúc tx thanh xuân và nỗi cô quạnh khốn khổ thời gian xế chiều đã tạo nên giai thoại cuộc đời cô ba quá đỗi khó khăn quên. Cô bố Trần Ngọc Tràchính là một minh chứng rõ ràng nhất mang đến lời nguyền:"Hồng nhan bạc mệnh."

Bài viết liên quan