ĐỢI KHÔNG NỔI NGÀY TRỞ VỀ

Share:

Ta đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt, cảm giác xa lạ dưng lên làm ta hoảng hốt, trong lòng ngoài ra hiểu ra điều gì. Nhớ lại từng chuyện năm xưa, ta thanh thanh mỉm cười.

Bạn đang đọc: Đợi không nổi ngày trở về

Ta chật đồ dùng đứng dậy, khắp người đều dính vết mờ do bụi đất: “Hắn đối xử xuất sắc với ta là vì thấy áy náy, còn ngươi thì sao, ngươi vị cái gì?”

Ta nghiêng đầu, giỏi bụng nhắc lại đến hắn nghe: “Vì Bắc Cương nhưng ngươi lấy Hạ phái mạnh Nhứ, do triều đình cơ mà Định Viễn hầu không còn tồn tại. Rốt cuộc đối với ngươi ta có tác dụng gì?” niềm vui trên mặt ta càng rõ ràng hơn: “Nếu ta đoán ko lầm, nguyên nhân là ngươi thấy áy náy với ta?”

Hắn hững hờ cười, tiến lại ngay gần ta: “Nàng hỏi ta vày cái gì sao?” xong lời hắn bế bổng ta lên trở về phía nội điện rồi ném ta lên giường.

“Hôm nay ta sẽ nói cho thiếu nữ biết ta bởi cái gì!”

Khắp bạn ta nhức đớn, một tia lí trí còn sót lại làm ta gấp lần sờ tay áo. đồ gia dụng phòng thân từ lâu đại ca tặng kèm giấu vào ống tay áo chớp nhoáng tuột xuống tay ta. Mũi tên đã chuẩn chỉnh bị dứt rồi.

Nhìn thấy hắn cách ngày 1 gần, ta ko chút lần khần khẽ rượu cồn đầu ngón tay ấn xuống một cái. Mẫu nỏ này tuy nhỏ dại nhưng lực lại không còn nhỏ. Một thương hiệu lao đi găm nhập vai hắn. Quan sát xem, gần như thứ đại ca khuyến mãi ta xưa nay chưa từng là thứ tầm thường. Mặc dù ta sẽ tránh nơi hiểm ta nhưng mà lực như vậy cũng đã làm hắn bị thương. Hắn hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn ta có vài phần từ bỏ giễu, tiếp nối lại tiếp tục tiến sát hơn. Ta nhắm đôi mắt ấn thêm một chiếc nữa. Máu tươi ngấm ướt áo hắn, nhưng vì mặc áo đen bắt buộc không nhìn ra màu máu, chỉ thấy được một khoản sẫm màu trước ngực.

Ta mở đôi mắt ra, rít lên từng chữ: “Đừng bao gồm chạm vào ta, ta thấy ghê tởm lắm”

Mặt hắn đã biến thành tái nhợt. Mũi tên kia bao gồm vấn đề! dù ta chưa ngâm chúng vào độc dược cơ mà khi mũi tên chịu lực cản khi chui vào da thịt sẽ khởi tạo thành móc câu. Ta biết hắn không bị thương đến lục bao phủ ngũ tạng, cơ mà hai phát liên tiếp như vậy người thông thường làm sao chịu đựng nổi. Tay ta run run chống fan đứng dậy. Hắn quan sát thật sâu vào mắt ta rồi bửa xuống bất tỉnh. Ta hoảng loạn vỗ khía cạnh hắn rồi lao ra bên ngoài gọi thái y.

Hắn được người ta nâng ra ngoài, tiếp nối cửa cung chớp nhoáng bị người khoá lại. Ta ngồi trong năng lượng điện thấp thỏm không yên, không xong day huyệt thái dương đã đau nhức.

Ngày hôm sau, ta u ám và sầm uất không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ. Tiếng người mở cửa làm ta lag mình thức giấc. Ta mở mắt, chưa thích ứng được với ánh nắng nên nheo đôi mắt lại.

Giọng của một công công nào đó the thé truyền đến: “Hoàng hậu nương nương đến”

Ta quỳ xuống hành lễ, ngửng đầu lên thấy hốc đôi mắt của bà xã nương nương đỏ hoe, chú ý ta như muốn ăn uống tươi nuốt sống.

Ta ngập chấm dứt một lát sau cùng vẫn ra quyết định lên tiếng hỏi: “Thái tử năng lượng điện hạ…”

Bà ngắt lời ta: “Bản cung thiệt sự đã coi thường ngươi, ngươi dám mưu sợ hãi đương kim thái tử! Cũng may là thái tử đã tỉnh, nếu như không tru di cửu tộc các bạn ngươi còn không hết tội”

Nói rồi bà ta phất tay, ngay lập tức tất cả công công bưng lên một bình rượu.

“Ngươi tự bản thân kết liễu đi”

Ta thở dài nhẹ nhõm, cũng may là ko liên luỵ mang lại Tần phủ.

Sống ngơi nghỉ đông cung lâu do đó ta cũng thấy căng thẳng mệt mỏi rồi, nên dừng lại ở trên đây thôi. Nhìn về vị trí tường cao cung cấm mà lại nhìn không thấu lòng người, trùng trập trùng điệp làm tín đồ ta ý loạn tình mê. Ta rảnh rỗi cầm chén bát rượu lên, không một chút chần chừ sợ hãi. Đúng dịp này, cửa ngõ cung đột nhiên có bạn mở mạnh mẽ ra.

“Chờ đã!”

Nghe thấy giọng nói thân quen của bạn ấy, tay ta rối rít đặt rượu đến bên môi. Vỏ tìm xé gió lao tới có tác dụng văng chén rượu vào tay, rượu trong chén bát tràn có mặt đất. Hoàng thái tử quỳ xuống ở bên cạnh ta, thân thể hắn hãy còn yếu đuối lắm, chỉ quỳ thôi nhưng mà miệng vệt thương vẫn nứt ra, miếng vải white quấn trên vai bị tiết tươi nhiễm đỏ.

“Là nhi thần quản lí giáo không nghiêm. Chuyện vào cung của nhi thần xin mẫu hậu để nhi thần tự bản thân giải quyết”

Hoàng hậu giận dữ hét lên một tiếng: “Thái tử!”

Hắn nhặt tìm lên rồi rút kiếm thoát khỏi vỏ: “Tần lương viện đả thương bạn khác, hai tay này luyện võ của bạn nữ hãy để nhi thần tự bản thân phế bỏ”

Ta trợn trừng nhì mắt bồn chồn nhìn hắn. Hắn kéo tay ta ra, điện thoại tư vấn hai công công tới ổn định ta cùng bề mặt đất. Ta là nhỏ cháu Tần gia, người rất có thể chết, tuy nhiên võ cấp thiết phế.

Lần trước tiên ta hèn mọn khóc ước xin hắn: “Đừng, chớ mà, xin đấng mày râu để ta chết đi được không, đừng phế quăng quật tay ta…”

Hắn chỉ ngước đầu lên chú ý ta đúng một cái rồi lại cúi thấp đầu, không còn do dự cắt gân tay của ta. Nỗi hại và âu sầu đan xen vây đem ta, bên cạnh đó đã không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sợ. Ta khóc mức lên như 1 đứa trẻ, tuy nhiên hắn còn ko thèm tỏ ra thương sợ hãi ta. Hắn chưa dừng tay, tiếp tục lôi tay trái ta đang che sau sống lưng ra phế truất bỏ. Ta đau cho mụ mị đầu óc, đùng một cái trước mắt tối sầm, cứ vậy mà bất tỉnh lịm đi.

Trước khi chìm vào nhẵn tối, hình hình ảnh cuối thuộc ta nhìn nhìn chính là đôi mắt của hắn. Chắc rằng trước ni ta quan sát lầm rồi. Trong đôi mắt hoa đào ẩn cất muôn vàn tinh tuý kia chỉ cất giấu thiên hạ, đã không lúc nào nhìn nhìn ta. Ánh mắt của hắn quá mức cho phép xinh đẹp, giả dụ như vẫn liên tục lừa mình dối bạn nhìn vào đôi mắt sóng sánh tình nồng tê vẫn thấy êm ả dịu dàng ấm áp. Bây giờ tỉnh lại mới phát hiện nay ra hai con mắt kia bắt đầu là lạnh lùng nhất.

Lần đổ dịch này trôi qua rất lâu rất lâu. Chờ đến khi ta được cởi băng trên tay xuống thì tuyết đang rơi được tía ngày. Ta uống không hề ít thuốc dẫu vậy vẫn ho không dứt. Thái tử chưa từng tới thăm ta, tuy vậy lễ trang bị vẫn không hoàn thành được gửi tới, bạn hầu hạ trong cung còn tăng lên gấp ba lần.

Liên Vi cũng về hầu hạ mặt ta. Lúc gặp gỡ lại em ấy ta hết sức kinh ngạc, cứ ngỡ đây chỉ là mơ. Em ấy nói thời gian trước thái tử không còn xử tội mình, chỉ nên lôi xuống giam lỏng. Ta cười cợt ra nước mắt, đó là chuyện vui nhất trong những ngày gian khổ vừa qua. Ngày được gỡ băng, ta giơ nhì tay lên nhìn, lốt sẹo trên cổ tay còn không lành, sâu tun hút như ước ao kéo vong hồn ta vào trong đó. Ta thử cử động một chút, tuy vậy đôi tay không thể lấy một phần sức lực.

Liên Vi bưng dung dịch tới, ta nhất quyết đòi tự bản thân cầm chén thuốc, nhưng trong cả bát dung dịch cũng rứa không nổi, dung dịch đổ ra đầy người. Liên Vi cố gắng kìm lòng không khóc, vừa vệ sinh vừa nói với ta, từ nay sau đây em ấy sẽ làm cho tay của ta.

Ta không rơi một giọt nước mắt, chỉ đăm đăm chú ý ngắm song bàn tay. Đôi tay này đã có lần giục chiến mã giơ roi, đã có lần cầm kiếm nâng gươm. Nhưng lại hôm nay, ngay cả tự bản thân uống một chén nước cũng là 1 điều xa xỉ.

Xem thêm: Tìm Hiểu Ngay Những Đôi Giày Cao Gót Đắt Đỏ Nhất Thế Giới Hiện Nay

Thái tử phi ở đầu cuối vẫn cho tới thăm ta, vẻ mặt khôn xiết áy náy, đến nhìn cũng không dám nhìn ta. Tuy vậy ta ko trách nàng. Của cả đã đoán ra ngày trước bạn nữ cố ý nhằm ta nghe được hầu như lời này, dù thế ta vẫn ko trách nàng. Đây không hẳn lỗi của nàng, thiếu phụ chỉ không thích lừa dối ta thôi.

Nàng nói thái tử thường xuyên tới đây nhưng là thời điểm ta đang ngủ say, chỉ dám đứng từ bỏ xa nhìn ta một lúc. Thiệt ra tất cả một lần, ta sẽ lờ mờ biết được chuyện này rồi. Cơ hội mơ hay mộng đè màng thiếp đi, ta có xúc cảm có tín đồ nhích lại gần giúp ta chỉnh lại chăn, rồi lại gạt hầu hết sợi tóc vương bên trên trán ta ra nữ tính hôn lên. Ta còn mơ hồ nghe thấy một âm thanh nỉ non vờn quanh tan tung rót vào tai: “Sao nàng không tin tưởng ta”

Ra ngoài hồi ức, ta chỉ mỉm cười cợt nói cùng với nàng, rằng hắn đến hay là không đến thì có gì quan liêu trọng?

Trong đầu óc của ta, thái tử phi luôn luôn dịu dàng đoan trang, bao gồm chừng có mực, vậy mà bây giờ lại khóc mức lên đau lòng quan sát ta. Cô bé nói mình trước đó chưa từng nghĩ mang đến chuyện hoàng thái tử lại hiểu nhầm ta cùng Tam ca của nàng, bây chừ nàng đã tự mình đi tìm hắn thỉnh tội, nói mang đến hắn nghe đầu đuôi các chuyện, vì thế từ nay trong tương lai ta với thái tử sẽ không hiểu lầm nhau thêm nữa.

Ta lại mỉm cười cợt nói với nàng, hiểu lầm hay là không hiểu lầm thì tất cả gì quan liêu trọng?

Nàng triền miên vào hồi ức, nhỏ dại nhẹ nói: “Nếu được tuyển lựa lại một lần nữa, muội thành Tam tẩu của ta thì tốt biết bao nhiêu”

Mấy ngày tiếp theo trong cung bao gồm biến, chúa thượng đã băng hà. Vày chuyện này cơ mà thái tử lại càng bận rộn. Trời trở lạnh, khung người ta càng ngày càng yếu. Ta nói cùng với thái y, tân đế chuẩn bị đăng cơ, đây là thời điểm nhạy bén cảm, bất cứ lúc nào cũng hoàn toàn có thể xảy ra sai sót, trong trường hợp này đi làm việc phiền hắn, chẳng may đại lễ đăng nhưng có vụ việc gì thì mười loại đầu của bầy họ cũng không đủ chém.

Thái y nghe vậy liền thấp thỏm tuân theo.

Lúc gặp gỡ lại đã là lúc hắn đăng cơ có tác dụng vua, đo đắn vì sao có tác dụng lễ đăng cơ xong rồi vẫn chẳng tất cả tin tức gì. Fan trong đông cung đa số chuyển đi không còn rồi, ta mắc bệnh nặng yêu cầu không thể đi lại, đến nên vẫn còn đó ở lại vị trí này. Hắn mặc trên mình cỗ long bào đứng trước cửa ngõ cung không biết hồi lâu, ta ngồi bên trên tháp hầu hết thu rõ ràng hình hình ảnh này vào trong mắt. Hắn phát hiện ra ta nhận thấy hắn liền y hệt như đứa trẻ làm cho sai chuyện gì mà lại cúi đầu thật phải chăng xuống.

Ta vừa định công bố lại ho khù khụ dai dẳng, khó khăn lắm mới dừng lại được, hướng hắn nói: “Đã mang lại rồi thì vào đi”

Hắn cách lại gần, ta cứ suy nghĩ hắn đang ngồi xuống, mà lại hắn lại cho gần đỡ rước ta.

Có lẽ đã cảm giác được khung người ta dịu bẫng vô lực, trong mắt hắn chất chứa lửa giận: “Thái y viện làm ăn cái mẫu mã gì nuốm này? Sao lâu vậy rồi vẫn chưa xuất hiện chuyển biến chuyển tốt?”

Ta ngắm nhìn và thưởng thức hắn một lượt, hắn từ bé dại đã định bao gồm mệnh làm đế vương, bây chừ khoác thêm long bào nhìn lại càng hợp mắt.

Ta vỗ về: “Đừng trách đàn họ, cơ thể của ta từ ta phát âm rõ”

Hắn định ráng lấy tay ta, nhưng mà vừa va vào cả người khổ sở giống như bị đâm một kém xuyên tim. Hắn không đủ can đảm dùng sức, cố gắng nhẹ nhàng hết sức nắm tay ta. Phái nam nhân trước mặt là cửu ngũ chí tôn, vậy mà giờ đây hốc đôi mắt lại đỏ lên một vòng. Vừa bắt đầu đăng cơ nên quá trình rườm rà, mặc dù rằng trước đó đã thân quen nhưng hiện giờ mới là thực thụ bận rộn.

Hắn ngày càng liên tục đến cung của ta, sau đó xong khoát đưa hết tấu chương mang lại ở trong cung ta luôn.

Lúc hắn cho còn có theo một công công kỳ lạ mặt luôn đi theo phía sau. Trên tay công công gắng một xấp váy hồng y rực rỡ, cung kính bỏ lên tháp rồi new lui ra ngoài. Hắn nạm hồng y mang đến trước khía cạnh ta, thì ra đấy là lễ phục của hoàng hậu. Tay áo vá chỉ vàng đỏ rực, khăn quàng vai, áo choàng đỏ thắm, ước vai cũng chính là một màu đỏ tươi. Trên các đường chỉ tiến thưởng còn được lắp ngọc trai trân quý, nón phượng hàm châu. Ta nhìn vẻ vang phú quý, xung quanh chỉ chứa đựng ý cười cợt nhẹ gật đầu.

Hắn không nên Liên Vi thu dọn thiết bị xuống, nói rằng đợi mấy ngày nữa ta khoẻ hơn nữa thì mặc test xem sao.

Ngày hôm ấy sau khi hắn tách đi, Liên Vi vừa thanh thanh xoa bóp vai mang đến ta vừa thủ thỉ: “Chủ nhân đề xuất mau mau khoẻ lên, đại vương đã chờ ngày này từ thọ lắm rồi”

Ta nhấp lên xuống đầu: “Mỗi một bước đi hắn mọi nghĩ mang đến ta, giúp ta thống kê giám sát sắp xếp gần như thứ đâu vào đấy. Cơ mà hắn lại quên hỏi ta có muốn vậy giỏi không”

Nói kết thúc ta ngay tức thì hỏi em ấy bây chừ tiểu hồng mã của ta sẽ ở địa điểm nào, ta mong muốn đi thăm nó. Thế nhưng Liên Vi một mực không đồng ý mong ý muốn của ta, trong thâm tâm ta dấy lên nghi ngại càng ước ao đi xem.

Chẳng ngờ em ấy quỳ xuống, nói thánh thượng đã dặn hạ nhân không được nói mang lại ta biết, rằng tè hồng mã của ta đã loại bỏ đi mất, toàn thể những fan phụ trách chăm sóc đều bị xử phạt. Ta trầm mặc, hỏi em ấy chuyện xảy ra từ bao giờ.

Liên Vi trả lời: “Một mon trước”

Ta thở dài một tiếng, hạ nhân tất cả tội tình gì đâu mà cần trách phạt bọn họ. Nó ở trong về Bắc Cương, ghê thành không giữ được chân nó cũng chính là chuyện thường xuyên tình.

Lại nhì ngày nữa trôi qua, ta biết mình đã đến lúc cạn dầu, sa cơ lỡ vận. Mấy tối nay hắn luôn ngồi ở mặt giường ta, nhị mắt đỏ bừng vẫn chưa chịu đựng đi ngủ. Vừa hay đấy là cuối năm, tuyết lại dịu dàng êm ả rơi xuống như mong muốn nhìn nhìn nhân gian.

Đêm hôm ấy, ta kêu hắn đỡ ta ra sân ngồi. Thuở đầu hắn ko chịu, tuy thế thấy ta thế chấp kiên trì mới bảo phủ ta trong mấy lớp áo ấm, rồi ôm chặt ta vào lòng đưa ta ra ngoài. Họ ngồi bên dưới mái hiên, xung quanh đặt rất nhiều chậu than hồng nóng áp. Hắn tương đối run, nhưng ví dụ là không lạnh chút nào mà.

Ta nhìn từng bông con đường rơi xuống, hít làn gió mát mẻ lạnh trong lành: “Thật ra hoàng cung này, chỉ nhìn như vậy mới thấy đẹp nhất thôi”

Chúng ta người này một câu kẻ cơ một lời hàn huyên trung khu sự mang lại tận nửa đêm, càng nói lại càng thấy phấn chấn phấn chấn.

Những lời hắn nói đều cẩn trọng từng li từng tí. Hắn bảo ta không cần lo lắng phiền muộn, chờ vài năm nữa Bắc cương yên ổn định rồi đang đòi lại công bằng cho Tần phủ. Hắn nói hắn biết nhị ca nghỉ ngơi Bắc Cương, mặc dù rằng sống mai danh ẩn tích, che họ đậy tên tuy vậy vẫn biểu lộ được kỹ năng như trước, nói trong tương lai sẽ tìm một chiếc cớ đúng theo tình hợp lý và phải chăng đề bạt nhị ca. Hắn còn nói đã tìm kiếm được cho đệ đệ một bạn thầy hết sức giỏi, khăng khăng sẽ dạy bảo đệ ấy thiệt tốt, trong tương lai tiếp nối vinh quang của Tần gia. Lúc này mọi chuyện vào nhà đa số ổn.

Ta chỉ ngồi lắng nghe, thỉnh phảng phất lại gật đầu, tiếp nối cười nói cùng với hắn: “Chàng quyết định là được”

Chân trời tựa như có ánh sáng. Ta ngẩng đầu hôn lên khoé mắt của phái nam nhân: “Dưới tàng cây trong sảnh Tần tủ ta có chôn nhì vò rượu. Là rượu mai đại trượng phu thích nhất, đáng tiếc không còn thời cơ uống thuộc nhau. Trong đó còn tồn tại một vò vốn muốn tặng kèm cha và đại ca ăn uống mừng chiến thắng, chàng thay ta mang lại mộ phần của họ”

Người hắn run rẩy ngày càng mãnh liệt, ta ngồi vào lồng ngực hắn tìm một tứ thế thoải mái rồi nói tiếp: “Ta đã mãi luôn luôn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ. Về sau nhớ lại, kí ức đã dần dần mất đi sự chân thực. Lúc này mới rõ, phái mạnh của năm đó vẫn luôn ở trong tim ta, là fan thiếu niên ta ngàn trân vạn trọng”

Ta cố hết sức hổn hển nói tiếp: “Khung cảnh trước kia thật rất đẹp biết bao. Chỉ tiếc rằng trần thế này ko giữ được lâu vẻ rất đẹp ấy”

“Nếu gồm kiếp sau, ánh nhìn của nam nhi đẹp mang lại vậy, ta chỉ việc nhìn thoáng sang một lần đã có thể tìm thấy nam giới trong biển bạn mênh mông. Nhưng ta sợ, cánh mày râu nói xem, nếu như tìm thấy đấng mày râu rồi ta có nhận thấy chàng không?”

Hắn đè thấp thanh âm: “Ta đi kiếm nàng, sẽ nhận ra nàng từ ánh mắt đầu tiên”

Ta mỉm cười mãn nguyện, nhắm nhì mắt lại thủ thỉ mặt tai hắn: “A Ngạn, ta mệt mỏi lắm, ta rất có thể ngủ không?”

Bài viết liên quan