CẢ THẾ GIỚI ĐỀU KHÔNG BẰNG EM TRUYỆN

Share:

Nguyên Nguyệt Nguyệt bị Ôn Cận Thần tàn nhẫn nói những lời đe dọa.

Bạn đang đọc: Cả thế giới đều không bằng em truyện

Anh như vậy thật xa lạ, xa lạ đến cô không thể nhận ra.


Mắt ưng hơi nhíu lại, không trở ngại mà bắt được vai cô, kéo sát lại thân mình, mở miệng, cắn một miệng lớn vài cái cổ mảnh khảnh.

Bén nhọn đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.

Cô hét lớn tiếng, theo bản năng muốn đấy anh ra, anh ngược lại càng siết chặt vòng tay, giam cầm thân hình cô.

Cổ chính lại là nơi yếu ớt và mẫn cảm, chỉ trong giây khắc, cơn đau đập đến như muốn nổ tung trí óc, hướng lưng anh đánh một trận hỗn loạn, nhưng anh vẫn cố chấp không buông.

Miệng cắn nặng nề chuyển thành hôn nhẹ, cô rối rắm muốn rời khỏi, loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời, lại như giữ chặt tâm can cô, khiến cho một trận ngứa ngáy khó chịu.

Cô liều mạng muốn thoát ra, thấy cô đau khổ xin tha, anh mới nhẹ buông tay thả cô khỏi tình thế dày vò bức rứt.

Ngước mắt, anh hốc mắt đã đỏ ngầu, trừng thẳng hướng cô, tỏa ra vài tia trào phúng.

"Này phải làm sao đây?" Anh xoa xoa khóe miệng, "Làm như vậy đối với em có cảm giác thế nào, là ghê tởm? Tôi không có ý định làm gì em đâu, chỉ muốn dọa em chút!"

Cô nhìn anh, tầm mắt trở nên mơ hồ, nước mắt như thủy triều đánh úp không thể kìm nén lại được.

Anh làm lơ cơ thể dục vọng đang rít gào, đem thứ lương tâm thẳng thắn nói, "Bất quá, ta không còn quan hệ gì, tôi trước đây quả thật quá động tâm với em, một ngày nào đó, sẽ khiến em cầu xin tình yêu của tôi!"

Dứt lời, anh liền đẩy cô ra, như vứt bỏ thứ đồ chơi đã cũ kĩ, không chút lưu niệm mà bước đi.

Xem thêm: Kê Chuyên Ma Nguyên Ngoc Ngan, Tuyển Tập Truyện Ma Nguyễn Ngọc Ngạn

Để lại phía cô chỉ là tiếng đóng cửa nặng nề.

Trong lòng nổi lên một cơn đau bén nhọn, nước mắt dâng tràn khóe mi, tưởng sẽ gợi lên một nụ cười bình thản, lại không nhịn được mà che miệng, thấp giọng nức nở khóc.

Cô tâm can đau nhói, lại không tìm được cái lí do chính đáng cho thực tại, liền không thể phát tiết, chỉ có thể khóc thút thít lặng lẽ.

____________

Ôn Cận Thần phóng vụt trên đường, như một con sư tử lao đi báo thù, chắn trước một khí thế ngang tàn bá đạo.

Chuông di động không ngừng vang, cơ hồ đều của ông nội gọi đến, hiển nhiên đã biết được tấm ảnh chụp đó.

Anh biết, chuyện này không nhanh chóng xử lí, sự tình càng thêm náo loạn.

Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, anh đều không thể sự thật về bức ảnh đó được.

Dẫm hạ phanh lại, Ôn Cận Thần khẽ nhắm mắt, lại mở, mắt đen cuồng nộ liền bị áp chế, giờ phút này liền an tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Anh rốt cuộc cằm lấy điện thoại, nhấn nghe.

"Về nhà một chuyến." Đối phương thanh âm ra lệnh, "Nếu không, cháu cứ chờ mà nhặt xác ta!" Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

Bài viết liên quan